Đã chuyển về phòng mới được một ngày. Ở đây được sống hoàn toàn một mình một thế giới riêng mà không có bất cứ ngươì nào làm phiền, mặc dù sống với một bà mẹ và một cô con gái đang mang bầu cũng sẽ hơi bất tiện mỗi khi bước ra khỏi phòng. Sống trong căn phòng rộng và nằm gần đường thế này, có cảm giác cô đơn không sao chịu nổi, hoặc có lẽ là tất cả chưa thật sự quen thuộc với tôi, cả về không gian lẫn không khí. Từ đêm qua đến giờ tôi có một ý muốn mạnh mẽ là mong được về nhà, nó mạnh mẽ và thôi thúc, nó làm nhịp đập của tim tôi cũng nhanh và mạnh hơn, cái ý nghĩ ấy nó chiếm trọn tâm trí tôi từ lúc bước chân vào phòng mới.
Tôi không biết mình muốn gì, điều đó đã quá rõ. Tôi chán mọi ngươì, tôi chán cả yêu đương, tôi chán hết tất thảy mọi thứ nhưng tôi lại sợ cô đơn đến nỗi lúc nào tôi cũng muốn có ai đó ở bên cạnh mình, yêu thương chiều chuộng mình, nếu không nhiều lúc tôi cảm thấy có thể phát điên lên được. Có lẽ vì thế mà khi yêu tôi cũng yêu đến hết lòng, và cũng dễ bị tổn thương. Dần dần tôi chấp nhận rằng mình sẽ yêu, rồi sẽ tổn thương, vì cũng đã có lúc mình hạnh phúc đến thế cơ mà. Nhưng vẫn thích về nhà vì dù sao ở nhà vẫn có nhiều ngươì, gia đình, bạn bè, ngươì thân vẫn cho tôi cảm giác ấm cúng hơn là ở trốn lạnh lẽo này.
Thật ra tôi không định về rôì sẽ ở lại nhà, tôi chắc sẽ lại đi. Biết rằng chỉ trong chốc lát, dăm bữa nửa tháng thôi, tôi sẽ lại muốn chạy trốn tất cả để đến với cái cảm giác mới, để đến với sự cô đơn của chính mình. Tôi không bao giờ biết hài lòng là gì, biết là sống thế sẽ chỉ đem lại những điều thất vọng và nhàm chán. Nhưng biết sao được, “cuộc đời chẳng là gì ngoài sự thất vọng”, chẳng phải Noriko trong phim Tokyo Story đã thừa nhận thế hay sao...
Trọn vẹn 4 tháng nữa là tôi sẽ lại về nhà. Mỗi tháng tôi cũng đã lên cho mình một dự định, một kế hoạch để không bỏ lỡ quãng thời gian còn ít ỏi tôi ở Châu Âu. Tám tháng đầu tiên tôi cũng đã làm được nhiều thứ, trải qua nhiều thứ, dẫu còn nhiều điều hối tiếc và dang dở nhưng dù sao tất cả cũng đã qua, cái gì xảy ra thì đã xảy ra, cũng chẳng làm sao để níu kéo và trở về để làm lại được nữa, mà có cho tôi làm lại tôi cũng không biết phải làm thế nào, phải giải quyết hay đưa nó đi theo chiều nào nữa, dù sao tám tháng qua là những tháng ngày tôi đã thực sự nếm trải được nhiều điều mới.
Tôi phải thừa nhận rằng sống giữa một đất nước khác đúng là không khác gì mình "phải đi trên dây”. Tôi không biết mọi ngươì sống ra sao chứ tôi thật sự phải cố giữ thăng bằng rất nhiều lần. Cái cảm giác lạc lõng, cái cảm giác mà dường như tôi không sao hoà nhập vào cái cuộc sống ở đây, với con ngươì ở đây chiếm lấy tâm trí tôi và tôi không sao dứt bỏ được nó. Tôi không nghĩ tôi đã làm được nhiều thứ như thế trước khi đến đây. Những hạnh phúc ngắn ngủi để rồi lại tan vỡ. Được yêu rồi lại mất. Những buổi concert không thể nào quên. Tôi có cơ hội được đi nhiều, có lẽ cho đến khi về VN tôi có cả một bộ vé dày của những chuyến tàu, những chuyến máy bay. Có cả sự chia tay rất ngọt ngào và cũng có cả sự trở về cô đơn và mất mát đến hanh hao. Nhất là khi tôi dời Lyon trở về Rome. Không ngủ cả đêm vì chuyến bay khởi hành quá sớm, chia tay Lyon khi đang tan vỡ là cả một nỗi buồn với tôi. Ở Lyon, tôi được an ủi, tôi không phải chịu nỗi cô đơn giày xéo thì khi về đến Rome, lang thang một mình ở sân bay, lang thang một mình ở bến tàu và phải chờ đợi gần 2 tiếng tàu trễ làm tôi chỉ chực muốn khóc. Tôi thấy mình bơ vơ quá, không có ai chờ đợi cũng chẳng biết về đến Florence tôi có chỗ ở không. Tôi đã không trông đợi gì ở ai, tôi không đòi hỏi ai phải làm gì đấy cho mình thế nhưng cảm giác thất vọng vẫn cứ bám đuổi tôi hầu như suốt cả quãng thời gian.
Tôi trải qua 1 tuần đầu thật sự khủng khiếp và tràn đầy mệt mỏi ở Florence. Cái nóng như thiêu đốt, muỗi, nỗi lo đi tìm nhà, những đêm mất ngủ, những ý nghĩ chồng chất, sống ngập chìm trong sự cô đơn chỉ có nhạc và phim làm bạn. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại tôi cũng đã có được quá nhiều thứ, có lẽ tôi quá được cưng chiều, quá được quan tâm nên chỉ trải qua 1 chút khó khăn là tôi thấy nó đã tồi tệ quá rồi, chính vì nghĩ vậy mà tôi đã chấp nhận tất cả, rồi cái gì cũng sẽ qua thôi mà. Tôi còn bốn tháng nữa và không biết còn những gì sẽ đến với tôi, và rồi sẽ lại một con đường mới, lại là một cuộc sống mới, đó chẳng phải những gì mà tôi trông đợi hay sao.
Nghĩ đi nghĩ lại, bố vẫn là người yêu tôi nhất, và có khi đi cả cuộc đời này tôi cũng không thể tìm được ngươì đàn ông nào yêu tôi, sẵn sàng hi sinh và làm mọi điều cho tôi như thế. Tôi cảm thấy mình thật sự là báu vật, thật sự có ý nghĩ với bố cho dù chẳng bao giờ bố nói điều đó... Và sự thật là sẽ chẳng bao giờ tôi có thể đền đáp được tất cả tình yêu thương ấy... có lẽ bố cũng thất vọng và buồn vì tôi nhiều lần lắm rồi...
cuộc đời thật không công bằng...