không còn quá trẻ để mơ mộng thật nhiều, để tìm đến sự trong trắng đẹp đẽ và diệu kỳ của tình yêu (những thứ đấy cũng không còn tạo được cảm xúc gì nữa), nhưng cũng không thể tính toán và quyết định điều gì, vì vậy cứ để cho nó trôi, trôi, trôi...
không bao giờ là đủ để có thể lấp được cái khoảng trống sâu hoắm ở trong lòng. không thể sống được một mình, lúc nào cũng cần ai đó, người nào đó ở bên cạnh, nhưng cũng không muốn ai chìm thật sâu vào giữa cuộc đời. xa thì nhớ quằn quại và muốn thật gần, gần nữa, gần mãi mãi, ở bên rồi thì lại chỉ muốn chạy trốn đến nơi nào đó một mình...
mãi vẫn chưa tìm ra được lối thoát, dù đã nếm trải biết bao nhiêu điều, trải qua những thứ mà không bao giờ có thể trải qua được khi ở nhà... cảm xúc đã có ở đây có lúc dâng trào và ấm nóng lên đến đỉnh điểm, có lúc lại nguội ngắt như tàn tro...
cho dù thế nào thì cũng muốn về nhà. để sưởi ấm, một hơi ấm quen thuộc, rồi sẽ lại đi... chưa muốn cuộc đời dừng lại ở đâu cả vì vẫn chưa tìm được nơi đích thực để thuộc về...
hôm nay mệt, chán, buồn ngủ nữa...
Ending no1
ReplyDelete