Friday 24 December 2010

Thursday 23 December 2010

abcxyz

tự nhiên thấy mất hứng quá!

Tuesday 21 December 2010

abchhbv

it lets me wait too long
my heart is so fucking tired...............

Wednesday 10 November 2010


Bi kịch của tôi là ở chỗ tôi muốn quá nhiều thứ. Những thứ ở trong tầm tay tôi, những thứ ở ngoài tầm tay tôi, những thứ phải với mãi với mãi tôi mới có thể chạm được đến nó. Tất cả những thứ đó làm tôi mỏi mệt. Làm tôi chán nản. Đến nỗi có những lúc tôi không cần bất cứ 1 thứ gì, không cần bất cứ 1 ai. Chỉ cần 1 mình. Ngồi thật yên.

Tôi không biết mình có thể ngồi yên được bao lâu. Chắc là không được lâu đâu vì tôi vẫn chưa biết được chỗ kết thúc của mình. Tôi đi tìm nó. Tôi khát khao thấy nó. Tôi muốn quá nhiều, tôi muốn được bay bổng lãng mạn nhưng vẫn cứ phải đặt chân xuống mặt đất và nhìn cuộc đời bằng con mắt hiện thực chứ không thể là hư aỏ. Tôi suy tính về cuộc đời mình rất nhiều thay bằng cứ để mặc nó trôi đi, trôi đến đâu thì đến. Đáng lẽ ra tôi nên nhìn vào sự thoải mái cuả chính mình thì tôi lại lo sợ tôi làm điều gì đó sẽ gây nên muộn phiền cho người khác. Tôi luôn phải giữ khoảng cách, tôi luôn phải đề phòng, tôi để mình không bao giờ được "say", phải tập trung, phải căng mình lên mà sống để không mắc phải sai lầm gì cả. Không, tôi không sống cuộc đời của tôi, tôi sống cuộc đời mà người khác gắn lên cho tôi. Nhưng đấy cũng chính là tôi tự nguyện chọn cho mình cách sống như vậy, và tôi vẫn nghĩ tôi cần phải như vậy cho đến khi nào tôi được giải thoát.

Nói như Milan Kundera cũng đúng. Ta cần là một đưá bé lớn lên giữa chốn hoang dại, không biết đâu là gia đình, bố mẹ, không biết đâu là Tổ quốc, quê hương, không biết nguồn gốc lai lịch, giống như đưá trẻ đó được con cò tha đến và đặt ở đấy. Như thế ta mới có thể nhìn thâý chút tự do của chính mình.

Người ta nói nhiều về hi vọng. Tôi hi vọng, bạn hi vọng, chúng ta chờ đợi ở tương lai tốt đẹp hơn, mọi thứ sẽ biến chuyển theo ý muốn của chúng ta. Và như thế, ta sống, sống để chờ đợi điều đó xảy ra dù chẳng thể biết thế nào. Nếu ta không làm được, ta chờ đợi ở những đứa con. Chúng sinh ra trong sự hi vọng và sắp đặt của bố mẹ, cứ dường như rằng, chúng được tạo ra để thực hiện những kì vọng của cha mẹ của chúng. Chúng được tạo ra từ cái hi vọng về một tương lai tốt đẹp hơn của bố mẹ chúng. Chúng được tạo ra để thực hiện cái mà cha mẹ chúng không thể (quả thật là cuộc đời thật ngắn ngủi để làm được hết những thứ mà ta muốn). Như vậy, tự nhiên khi sinh ra là đã phải mang trong mình 1 cái sứ mệnh, cái sứ mệnh ấy đã lấy mất tự do của những đứa trẻ, gieo vào lòng chúng những điều chúng buộc phải thực hiện khi chúng lớn lên.

Tôi và bạn, chúng ta nói rằng sẽ để cho những đứa con của chúng ta đi theo con đường mà chúng tự chọn. Chúng ta là những người hiện đại mà. Nhưng tôi thật sự không tin điều đó, tôi thực sự không tin cả chính mình nữa. Tôi không nghĩ rằng tôi sẽ có thể trao cái tự do quý báu cho chúng khi tôi sinh ra chúng. Tôi sẽ lại bước vào cái vết xe đổ của thế hệ trước. Mặc dù không muốn nhưng tôi vẫn phải kì vọng điều gì đó ở chúng. Mặc dù trong thâm tâm tôi sẽ là "để cho chúng đi con đường mà chúng đã chọn" nhưng tôi vẫn không thể ngồi một chỗ và nhìn chúng làm bất cứ điều gì. Tôi sẽ lấy mất tự do của chúng. Tôi đoán chắc là như vậy. Tôi sẽ chiếm lấy chúng mà không để chúng có chút không gian nào để thở và đi theo con đường riêng của mình. Và khi chúng có làm điều gì mà không theo ý tôi muốn (tôi không thể không muốn điều gì ở chúng cả) thì tôi sẽ dằn vặt, sẽ oán trách chúng. Tôi sẽ hờn dỗi chúng. Tôi sẽ tự mang những bực tức và đau khổ vào mình và cũng làm khổ ngay cả những đứa con của mình. Chúng có thể thấy có lỗi với tôi, ngược lại chính tôi mới là người có lỗi với chúng.

Ôi, nhưng đấy là chuyện tương lai. Tôi còn chưa chuẩn bị gì cho đứa con của mình. Tôi biết là tôi sẽ yêu chúng lắm. Không yêu sao được những đứa trẻ mà mình đã mang nặng đẻ đau ra. Nhưng càng yêu thì tôi sẽ càng yếu đuối, tôi yếu đuối đến mức sẽ lấy mất tự do của chúng. Mà tôi sợ điều này xảy ra, sợ lắm.

Nhưng thôi, dừng lại chuyện về những đứa con. Tôi vẫn còn ám ảnh bởi ý nghĩ tôi đưa chúng đến với thế giới này, tôi tặng cho chúng cuộc sống và chính tôi và cuộc sống sẽ cướp đi của chúng rất nhiều thứ. Tôi còn chưa thỏa hiệp được với cuộc đời của mình, vì vậy mà thật khó để tôi biết cách làm thế nào với 1 con người mới, dạy dỗ và nuôi nấng chúng. Tôi không hề biết mình sẽ phải làm thế naò.

Tôi có thể sẽ ra đi. Tôi không biết khi đi xa khỏi gia đình và những gì quen thuộc để đến với 1 nơi mới hoàn toàn xa lạ, với những con người mới, cảnh sắc mới và tiếng nói mới tôi sẽ thế nào. Tôi mong đợi ngày âý, mong đợi đến nỗi nhiều lúc tim tôi muốn nổ tung ra. "Ngày ấy sắp đến gần rồi, chỉ cần thêm 1 chút nữa, 1 chút nữa thôi" tôi vẫn tự nhủ mình như thế. Tôi vẫn đến chỗ làm như thường ngày, vẫn cặm cụi làm, cặm cụi nghe nhạc và cặm cụi hàng đêm với Dostoevsky. Tôi ngủ không nhiều, nhưng vẫn đủ giấc. Tôi cố để cuộc sống của mình diễn ra điều độ nhất có thể, không muốn bị phân tâm quá nhiều với cuộc sống sẽ thế nào với tôi ở thì tương lai, nhưng nhiều lúc chuyện ra đi ấy vẫn đè nặng lên tôi đến mức khó thở.

Ra đi có nghĩa tôi sẽ không có tiền của chính mình. Tôi sẽ phải tính toán (lại phải tính toán) sống đủ với số tiền ấy. Muốn thoải mái về mặt tiền bạc tôi sẽ phải đi làm gì đó. Và tôi lại phải giằng co với ý nghĩ sẽ phải xin việc như thế nào. Ôi, tiền bạc vẫn là thứ làm cho tôi đau khổ. Giống như Maugham đã có lần từng viết rằng: "người ta chẳng tự tử vì tình đâu, mà chỉ là vì tiền thôi..."

Nhưng sự ra đi ấy đưa tôi đến một nơi hoàn toàn xa lạ, bắt đầu 1 cuộc sống mới. Nơi mà không ai biết tôi, tôi không biết ai, tôi sẽ đi trên đường với những con người khác, cảnh vật khác. Đó chẳng phải là điều tôi mong đợi hay sao? Đó chẳng phải là điều mà đã có lúc tôi sẵn sàng đánh đổi tất cả để có nó hay sao? Tôi vẫn cầu xin rằng "xin hãy mang tôi đi, đi đâu cũng được, đến những nơi xa xăm ngoài kia, bất cứ nơi nào chứ không phải ở đây, xin hãy mang tôi đi..."

Tôi sẽ chỉ sống được 1 lần, và cuộc sống âý thuộc về bản thân tôi, tôi sẽ phải có trách nhiệm với nó. Dù đúng dù sai, dù thành công hay thất bại, dù yêu, ghét, hay bị phản bội, hay hạnh phúc hay đau khổ thì nó cũng thuộc về tôi. Tôi chỉ muốn hét lên rằng giá mà tôi có thể sống cuộc sống của chính mình. Hoàn toàn của chính mình.

Monday 18 October 2010

...

Do you believe that when living in another place or another time you will become another person? do you believe when wearing new shirt you will become a new self? do you believe you can change your world with your changing attitude. But how? you still find the way to escape the recent place where you consider a cage. But do you know that you really love it as much as you hate it?
23 years old. You always live in the safe and comfort shelter, where you never know exactly how to manage the single life, or how to live by yourself. You see the world through the eyes of music, novels and movies. You're the girl standing by the window and watching the storm outside. Have you ever walked through the rain or storm by yourself?

Sometimes you want to live the simplest life. You will marry. Have 2 childen. Have a cat or dog or both. You'll live in small town and earn enough money. Enough to buy food, clothes and other nessesary things. You'll have a small garden where you plant some flowers. In the morning, you'll prepare the breakfast, water the flowers, kiss your husband and your kids before they leave home for work or school. You'll enjoy your weekend in the park or zoo. And life goes on that way... and the cycle will wheel forever without end even when you die.

Is this the ideal life? Is this the life that human's searching for? You dont have no answer but you're still thirst for living another life. The life you don't know where it will lead you to. You read many books that tell you life is meaningless, why should you want to keep running for your life? why don't you just sit quietly in someplace, work decent job, have steady family, enjoy precious simple moments?

Are you wasting your life? are you just breathing or actually alive?

People ask the question and spend their life to answer it. You're not exception. You dare spend your life to discover new things. You dont know what you'll find in the end, and you still don't want to know. You want to peel them little by little. Everytime you decide something, you must risk your life to complete your mission. You have only one life. Just live.

Friday 8 October 2010

work

layout, layout, layout, layout, layout, layout, layout, layout, layout, layout, layout, layout, layout, layout, layout, layout, layout, layout, layout, layout, layout, layout, layout, layout, layout, layout, layout, layout, layout, layout, layout, layout, layout, layout, layout, layout, layout, layout, layout, layout, layout, layout, layout, layout, layout, layout, layout, layout....................................................

Monday 4 October 2010

Friday 24 September 2010

....





it's the beautiful season.

wind blows a litte cold. cold enough to make my heart so weak. i bet, if it's colder and colder day by day, i will shiver like a yellow leaf through the wind. but i love it, i love when feeling fragile. only in this moment, i allow myself to lose control.

only in this moment, i smell my loneliness apparently and my heart seems to be broken easily...
only in this moment, i want to give up everything, even my dream...
only in this moment, i want to put my head on the cloud and let it fly me everywhere, above the air and leave the world below.

only in this moment, i FEEL i am REAL.

Saturday 18 September 2010


"It is an illusion that youth is happy, an illusion of those who have lost it; but the young know they are wretched for they are full of the truthless ideal which have been instilled into them, and each time they come in contact with the real, they are bruised and wounded. It looks as if they were victims of a conspiracy; for the books they read, ideal by the necessity of selection, and the conversation of their elders, who look back upon the past through a rosy haze of forgetfulness, prepare them for an unreal life. They must discover for themselves that all they have read and all they have been told are lies, lies, lies; and each discovery is another nail driven into the body on the cross of life."
W. Somerset Maugham (Of Human Bondage)

Wednesday 15 September 2010

...




Thời tiết mang hơi hướm mùa thu mát mẻ, dễ chịu chỉ được 1, 2 ngày rồi lại quay trở về cái hình thái của mùa hè. Như buổi trưa nay chẳng hạn, trời nắng chang chang. Y như rằng tôi lại đau đầu và cảm cúm. Tôi đến chết mệt vì cứ mỗi lần thay đổi thời tiết là lại một lần trong người tôi có cái gì đó không ổn, nhất là khi thời tiết lại theo chiều hướng xấu đi. Mệt mỏi, chán chường và chẳng muốn ăn uống gì. May mà mấy hôm nay tôi ở nhà, chẳng phải ra đường mấy, ngày ngày chỉ quanh quẩn trong phòng và cắm cúi vào cái máy tính. Cũng không biết đấy có phải điều may mắn không hay chính nó lại làm tôi ốm thêm.

Không có chuyện tôi nghỉ việc. Cái ý tưởng này cũng hiện ra trong đầu tôi nhiều lần nhưng rồi nó phải bay đi ngay lập tức vì tôi không thể nào chỉ yên tâm ngồi 1 chỗ mà suy nghĩ mơ mộng được. Điều đó quá là xa xỉ với tôi, cũng giống như một giấc mơ viển vông nào đó sẽ không bao giờ thực hiện được.Tôi sẽ lấy đâu ra tiền để chi trả cho mọi thứ sinh hoạt của mình? lấy đâu ra tiền mà mua cái này nọ mà tôi thích thú? Hơn thế nữa, tôi không thể ngồi yên mà cảm thấy tâm hồn thanh thản trong khoảng 5, 10 phút. Tôi cứ phải cố làm khó cho mình bằng cách này hay cách khác, cứ tự bắt mình thế này thế khác, nghĩ điều này nghĩ điều kia mà không bao giờ ngừng được. Nhiều lúc tôi cảm thấy mình yếu đuối đến phát sợ nhưng cứ phải ngụy trang bằng các kiểu để che giấu nó đi. Cái sự yếu đuối ấy nó không chỉ ở tinh thần, nó còn là cả thể chất. Nếu như tôi là một nhân vật trong truyện "Đừng Bao Giờ Xa Tôi" thì chắc chắn tôi chỉ có thể trụ lại cho đến lần hiến tạng thứ 2 mà thôi.

Lại nói đến "Đừng Bao Giờ Xa Tôi", mấy hôm nay tôi mang ra đọc lại. Vẫn là những câu chữ dửng dưng đấy thế mà lúc nào cũng làm cay sống mũi, giống như mặt nước hồ phẳng lặng nhưng lại chứa đựng bao nhiêu những lớp sóng ngầm sôi sục. Người ta cứ phải đấu tranh chống lại số phận đã định đoạt cho riêng mình, để hướng tới 1 cuộc sống "đẹp" hơn, nhưng cuối cùng thì vẫn phải chấp nhận tất cả. Nghĩ đến những nhân vật trong truyện, lại nghĩ về chính mình, và chỉ có 1 câu hợp nhất với tất cả những trường hợp mà ta đang sống đó là "dù thế nào thì cuộc sống vẫn cứ trôi".

Thú thật tôi không phải là người suy nghĩ bi quan, ngược lại là đằng khác. Quan điểm của tôi với cuộc đời là những tiếp nối của những điều bi quan, vì vậy mà tôi phải suy nghĩ thật tích cực và phải đấu tranh và sống đến cùng. Con người có bao giờ có được những thứ họ muốn đâu. Không bao giờ họ có được. Khi họ có cái này, họ lại mong muốn cái kia. Đó chính là điều bi quan của cuộc đời. Tôi không phải ngoại lệ, tôi cũng nghĩ không ai là ngoại lệ, có những thứ bản chất mà ở mỗi người đều có, nó làm cho tất cả loài người trở nên đáng thương và không bao giờ với tới được hạnh phúc.Chỉ có điều mỗi người lại đối mặt với nó theo những cách khác nhau mà thôi. Ừ thì đã bao nhiêu câu nói, lời khuyên rằng "hạnh phúc ở trong những điều nhỏ nhặt", nhưng liệu có bao nhiêu người nắm được những "điều nhỏ nhặt" ấy?

Nhìn lại tất cả, tôi không phải là một đứa gặp khó khăn gì trong cuộc đời. Tôi thật sự may mắn trong nhiều thứ ở thời điểm hiện tại. Có một gia đình tốt, ai cũng yêu thương và tạo thuận lợi cho tôi (cũng chính vì vậy mà tôi lại thêm nhiệm vụ nữa là không muốn làm họ thất vọng), có công việc rất ổn và thoải mái, không phải là hoàn hảo (chẳng có gì hoàn hảo cả) nhưng tôi tạm hài lòng về nó. Nhưng dù sao đi nữa tôi biết mình có khoảng trống gì đó ở trong lòng mà không thể lấp đầy được. Có thể nó do những ám ảnh của tuổi thơ đã tạo ra. Thỉnh thoảng tôi vẫn ước là sẽ về lại những ngày ấy, kể cả khi đó tôi đã chịu nhiều điều tồi tệ thì nó vẫn là một khoảng trời riêng mà tôi không bao giờ quên được. Một khoảng trời rất xanh, giản dị và tươi mát, như là cảm giác khi nhìn ra khung cửa sổ lúc mưa bụi bay bay trên vòm lá xanh mướt. Cảm giác yên bình và thanh thản đấy rất ít khi trở lại bên tôi, hầu như tôi không cảm thấy trong cái khoảng thời gian tôi đã trưởng thành. Tôi từng nghĩ khi tôi yêu và được yêu thì những cảm giác đó sẽ trở về, tôi mong chờ điều ấy. Tôi hi vọng một cái gì tinh khôi mà chỉ có tình yêu mang đến sẽ lấp đầy được cái khoảng trống rỗng ở trong tôi. Nhưng có lẽ tôi đã nhầm. Tự hỏi mình rằng có phải tôi cứ sống thế này để chờ ngày nào đến được cái vùng cảm xúc ấy không?

Tôi chưa bao giờ thật sự thích cái nơi tôi đang sống bây giờ, mà thật ra thì tôi chưa bao giờ thích bất kì một nơi nào đó, chỉ có cái vùng đất nơi tuổi thơ tôi thì tôi còn nhớ mãi mà thôi. Ở nơi đó mùa hè nắng rất vàng chứ không gắt như bây giờ, ở đây. Có thể tâm trí tôi cũng đã làm nó đẹp hơn 1 chút nhưng thôi, cứ để kỉ niệm là những điều đẹp đẽ. Tôi không có ấn tượng gì với mùa hè, kể cả những ngày còn bé. Mùa hè không có bãi biển, cũng không có những kì nghỉ lí thú. Chỉ là những buổi trưa nắng trốn mẹ đi chơi, và những kí ức lờ mờ mà bây giờ tôi cũng không thể nhớ được. Tôi chỉ nhớ nhất là những khi có gió mùa đông bắc tràn về. Không gian gợi mở y như trong truyện ngắn "Gió Lạnh Đầu Mùa" của Thạch Lam. Tôi không quan tâm lắm đến cốt truyện, chỉ nhớ cái không khí của nó. Sáng sớm gió lạnh tràn về, mẹ lấy cái áo len còn thơm mùi băng phiến đưa cho tôi. Cả cái mùi chăn bông mới lồng vào vỏ nữa, tôi nhớ như in cái mùi ấy. Nồng nồng và tươi mới. Tôi nhớ cả cái ấm áp của hơi chè nóng giữa một buổi sáng mùa đông. Đôi lúc nó vẫn hiện về, rõ ràng như mới đây thôi.

Những thứ đã qua nếu còn vương vấn ở trong lòng thì tôi vẫn cứ để yên nó ở đấy. Kể cả những gì tôi muốn quên thì tôi cũng không cố gắng để quên. Nó sẽ nằm ở một chỗ thật an toàn, có thể đôi lúc sẽ nhói lên đấy, nhưng có hề gì đâu, tôi không sợ nó và nó cũng không thể làm gì được tôi nữa. Bây giờ tôi còn nhiều thứ ở trước mắt. Nhiều cảm xúc tôi cần phải khám phá, nhiều cung bậc của tình cảm tôi vẫn chưa bao giờ được nếm thử. Tôi muốn trải nghiệm cuộc đời với muôn vạn màu sắc của nó cho dù tôi biết sẽ khó khăn cho tôi lắm khi cứ phải căng mình lên như thế.

Tôi sẽ không thể ngồi yên mà nhìn cuộc đời trôi hững hờ qua trước mắt. Cũng chính vì thế tôi không thể sống một cách đơn giản, bình thường. Chính vì thế tôi lại phải đưa mình đến cái chỗ khó khăn và bắt buộc phải vượt qua nó. Có đôi lúc tôi cần một ai đó để dựa vào, chỉ cần về tinh thần thôi, nhưng tôi lại sợ. Tôi không biết phải yêu thế nào, tôi sợ mình lúc nào cũng yêu đuối khi đứng trước nó, tôi sợ sẽ vỡ vụn ra ở cái lúc mà tôi cần phải đứng lên một cách mạnh mẽ. Quá nhiều nỗi sợ hãi đã làm mất tình yêu ở trong tôi. Nhưng tôi vẫn tin, một ngày nào đó tôi sẽ tìm được cái cảm giác yêu thương một cách tự do mà không có nỗi sợ hay sự do dự nào chen lấn được vào.

Thursday 26 August 2010

tê người!!!

Tuesday 24 August 2010



raining...

i just want resting my head on the pillow but still have work waiting for me, neverending work...
i'm surely not a workaholic and i feel ashamed of this. the more i'm ashamed, the more i work to defense myself but i'm still easily bored and tired. i'm still myself.

my life now is full of fears. fear of tomorrow, of next year, of my fucking future and i can't stop it. i wish if i could give up everything without hesitation, if i could loose control and let myself floating to everywhere or nowhere.

sometimes, i have a desire of shooting to my brain to stop me from thinking. the question of happiness and freedom stucks on my mind, "i don't know if i'm unhappy because i'm not free, or if i'm not free because i'm unhappy". It makes me think, it alwasys makes me think. It keeps me stay away from people even when i'm among them.

it's raining hard.

morning i will go to work. everyone's working for life, why i feel a burden when riding to office (even none has a problem with me there)
should i quit my job and relax some times? or work as freelancer at home?
i guess the best thing for me is going somewhere else.
i need a change and i am changing... gradually...




Friday 20 August 2010

Tender is the night



"The day has been so full of fret and care, and our hearts have been so full of evil and of bitter thoughts, and the world has seemed so hard and wrong to us. Then Night, like some great loving mother, gently lays her hand upon our fevered head, and turns our little tear-stained faces up to hers, and smiles; and though she does not speak, we know what she would say, and lay our hot flushed cheek against her bosom, and the pain is gone. Sometimes, our pain is very deep and real, and we stand before her very silent, because there is no language for our pain, only a moan. Night's heart is full of pity for us: she cannot ease our aching; she takes our hand in hers, and the little world grows very small and very far away beneath us, and, borne on her dark wings, we pass for a moment into a mightier Presence than her own, and in the wondrous light of that great Presence, all human life lies like a book before us, and we know that Pain and Sorrow are but angels of God."
(Three men on boat- Jerome K. Jerome)

Monday 16 August 2010

i feel love




be obsessed of this video and music and of course, this fragrance
i will take it soon



Tuesday 6 July 2010

mr sunshine, you hurt me!

Sunday 4 July 2010

Been alone so long

that I've forgotten what it's like to feel somebody next to me...







Tuesday 29 June 2010

L



Love, the poet said, is woman's whole existence.
Virginia Woolf

Saturday 19 June 2010

Wednesday 19 May 2010

suddenly i miss everyone


Chẳng hiểu sao giữa cái thời tiết khủng khiếp này lại thấy nhớ. Nhớ nhiều thứ. Nhớ nhiều người.
Kể ra thì mình cũng không phải là đứa vô cảm như mình từng nghĩ.


Got no reason for coming to me and the rain running down.
There's no reason.
And the same voice coming to me like it's all slowin down.
And believe me

Friday 16 April 2010





"Fuck me. I'm so tired of being me. Me beautiful. Me ugly. Blonde. Brunette. A million fucking fashion makeovers that only leave me trapped being me.
Who I was before the accident is just a story now. Everything before now, before now, before now, is just a story I carry around. I guess that would apply to anybody in the world. What I need is a new story about who I am.
What I need to do is fuck up so bad I can't save myself."
(Chuck Palahniuk)

Saturday 10 April 2010

Too doo doo too, too doo doo.............................................



Friday 9 April 2010

...






I used to love taking photos. No, it's not so true. Now i still love taking photos. I love nature, beauty, colours, images, emotions... but if you give me a camera i dont know what to do with it anymore. I dont know where and what i can take a photography, i even dont have any idea in my head. Suddenly, when i have a camera in my hand, i am so empty.

Maybe, the problem is in my mind. I have imprisoned myself around narrow place for a long time. Oh, no it doesnt mean clearly "narrow", i intent to say "narrow real place". I'm lazy for wandering around, i'm afraid to meet and talk to people, and sometimes i feel uncomfortable when they're around. I only find out inspirations by closing my eyes and drifting in the place where is far, far away from reality, the place that i dont know its name. When my eye opens, my mind fall down to earth, i watch around then nothing can impress me, everything continues bore me to death.

I hate reality but i also hate romanticism. I guess it ruins me as fast as everything real. It's so pretentious and ornate that makes no sense. I wish i could know exactly what i want. Sometimes, it's feel like i want so many things that i need to try to get, but another times, i nearly dont want to do whatsoever, i want to give up everything, want to rest my head in the clouds and let things flow in the way they may.

Back to the matter i talked on the first paragraph, taking photo or not taking photos anymore is not important, the main thing i should do now is finding the right way to walk in. But where is the right way? I dare say, if one day i find it out, i dont have strength and energy to walk anymore...

Sunday 4 April 2010



Life is elsewhere but where is it?

Wednesday 31 March 2010




Danny Archer: So you think because your intentions are good, they'll spare you, huh?
Benjamin Kapanay: My heart always told me that people are inherently good. My experience suggests otherwise. But what about you, Mr. Archer? In your long career as a journalist, would you say that people are mostly good?
Danny Archer: No. I'd say they're just people.
Benjamin Kapanay: Exactly. It is what they do that makes them good or bad. A moment of love, even in a bad man, can give meaning to a life. None of us knows whose path will lead us to God.
......
Danny Archer: Sometimes I wonder, will God ever forgive us for what we've done to each other? Then I look around and I realize... God left this place a long time ago.

Thursday 25 March 2010

in love






his eyes tell many things
his voice makes my heart beat faster