Friday 26 February 2010

...



No one plans to take the path that brings you lower
and here you stand before us all and say it's over

Có người bạn hỏi tôi rằng tôi còn yêu nữa không? Thật sự bối rối trước câu hỏi ấy, tôi không biết phải trả lời thế nào bởi chính bản thân tôi cũng thắc mắc điều đó. Chỉ có một điều tôi có thể chắc chắn rằng tôi không còn "cần" nữa. Tất cả những gì tôi có thể làm là phó mặc cho hiện thực trôi đi, trôi đi và đưa tôi vào bến bờ nào đó mà có thể nó đã định sẵn. Nói thế nghe có vẻ như quá vô trách nhiệm với bản thân và sống chẳng có ý nghĩa hay mục đích gì nhưng có lẽ tôi chính là "kẻ xa lạ" với chính cuộc đời của mình. Hiện tại. Nơi đây.

Có nhiều lúc tôi giật mình thảng thốt và tự hỏi rằng không biết đã bao giờ tôi yêu thực sự? Đã bao giờ tôi sống hết mình vì tình yêu? Đã bao giờ tôi đốt cháy mình cho cả tình yêu và cuộc sống chưa? 23 tuổi, nhìn thấy ngoài kia sự sống đang thật sôi nổi. Họ học. Họ làm. Họ đi. Họ yêu nhau. Còn lại tôi ở đây, với những mệt mỏi và ý nghĩ chồng chất lên nhau về những thứ ở tận xa xôi nào đó, vì những thứ đáng lẽ ra tôi không cần phải hướng đến, đáng lẽ ra nó chẳng liên quan gì đến cuộc đời tôi lúc này.
"Biển vô tận không còn phương hướng nữa
Thuyền ơi thuyền theo sóng hãy lênh đênh"
Tôi ước giá như tôi có thể mất hết mọi phương hướng, ước sao mình có thể duỗi mình trên mặt nước mà lênh đênh đến bất cứ bến bờ nào, ước rằng mình tự do lang thang mà không phải suy nghĩ đến người khác. Nhưng làm thế nào được khi mà tôi vẫn còn có gia đình, bạn bè, khi mà tôi cần phải có một công việc ổn định để bố tôi không còn phải lo lắng thêm gì về tôi nữa, để tôi tự nuôi sống bản thân.

Có khuyên bao nhiêu lần rằng tôi nên sống đơn giản đi, có nói đến bao nhiêu lần về những điều hạnh phúc giản dị xung quanh thì tôi vẫn cứ không tài nào hướng mình vào những thứ đó được. Tôi cảm thấy xa lạ và mệt mỏi với cuộc sống thực tế, với những cuộc vật lộn để mưu sinh. Nhưng đồng thời cũng cảm thấy xa lạ với cả những thứ lãng mạn, đặt hồn mình trên tận mây xanh. Có lẽ tôi trôi bồng bềnh ở giữa, không đặt chân xuống mặt đất cũng không thể bay lên được. Và ở giữa cái khoảng không ấy, có nhiều khi tôi thấy khó thở vô cùng...

Có lẽ tôi cũng là một trong số những người mà mắc bênh của "Con Người". Cái bệnh ấy có nghĩa là nếu như họ ở nơi này thì họ sẽ ước họ ở chỗ kia, nếu như họ làm việc này, họ ước là họ sẽ làm việc kia. Nhưng chỉ là 1 con người bé nhỏ biết làm thế nào được tất cả những gì mình mong muốn. Và như thế, họ ở trong cái vòng tròn luẩn quẩn của lòng khao khát, của ước mơ. Và như thế, họ chẳng bao giờ cảm thấy hạnh phúc với cái mình đã lựa chọn...Tôi không biết có bao nhiêu người ở trong số ấy, nhưng tôi chắc là nhiều. Có những người nói rằng họ không cảm thấy hối tiếc vì những gì mình đã làm, đã quyết định, nhưng có lúc nào đó trong thâm tâm họ, tôi biết, họ sẽ ngoái lại đề thêm vào đó cụm từ "Giá như...", nhưng dù gì thì nước đã chảy, mây đã trôi, đúng hay sai thì cũng chỉ là vô nghĩa mà thôi.

Tôi lại bắt đầu với cuộc đời của tôi đây, lại bắt đầu những quyết định, những suy tính, lại gồng lên để đón nhận tất cả mọi điều hiện thực mang đến cho mình.

1 comment:

  1. Kẻ xa lạ, nhưng vẫn mến yêu cuộc sống của mình, nhỉ? Dù cho có khác người đến đâu, có ít người đồng cảm đến đâu. Gắng lên nhé!

    ReplyDelete