Sunday 28 February 2010

untitled




Nhìn lại tất cả những gì tôi viết thì thấy mình cũng tệ thật, toàn than với vãn. Bạn bảo tôi rằng tôi chẳng bao giờ chịu để ý đến những gì mà người ta nói hoặc nghĩ, tôi chỉ để ý đến cảm xúc của mình mà thôi. Ngẫm thì cũng có cái đúng nhưng mà cũng có cái sai. Thành thật mà nói thì tôi ích kỷ thật, tôi cũng vô tâm và hay quên nữa, mà nhiều cái của người khác tôi cũng không muốn để tâm đến làm gì. Nhưng cũng không hoàn toàn như thế, bằng chứng là ngay trong nhà tôi thôi, chưa có ai chê trách tôi rằng ko có trách nhiệm hay không quan tâm gì đến gia đình cả. Bạn bè thì lúc nào ở bên họ tôi cũng muốn làm cho họ vui vẻ thoải mái nhất. Không nghĩ đến cảm xúc của họ thì sao tôi làm thế được?

Lại nói đến chuyện cuộc đời của tôi bây giờ. Tôi có hay chán chường thật đấy nhưng ở 1 khía cạnh quan trọng nào đó nói chung là vẫn cảm thấy cuộc sống của mình thế này là quá được rồi. Gia đình thì không nói làm gì, mà tôi cũng không muốn nói nhiều đến, nói chung chung là rất tốt. Việc làm thì có thể nói là lý tưởng với tôi. Lý tưởng bởi nó rất phù hợp với cách sinh hoạt đêm thức khuya, ngày dậy muộn của mình. Thời gian cũng không đóng khung và bó buộc trong 1 khoảng nào đó, cũng có lúc căng thẳng và dồn dập nhưng không phải là không giải quyết được. Mà công việc cũng không bị quản lý 1 cách quá khắt khe, lại có thu nhập nên tôi nghĩ có làm việc tốt đẹp nào khác đi chăng nữa thì cũng chỉ bằng công việc công việc tôi đang làm mà thôi.

Về chuyện yêu đương, nhìn ra thì thấy có vẻ tuyệt vọng nhưng tôi thấy cũng tốt. Nó giúp tôi bình ổn 1 chút. Mà nói cho cùng, thì dù có có người yêu hay không thì tôi vẫn cứ bị dằn vặt về nó (tất nhiên mức độ và biểu hiện cũng khác nhau), thế nên cái gì đến sẽ đến thôi. Cũng tại tôi, hoặc là chẳng thấy dễ chịu thoải mái và bình yên khi ở bên ai, hoặc là lại cảm thấy như thế khi ở bên 2, 3 người gì đó, hoặc là lúc thì thế này, lúc lại thế kia. Ngẫm lại thấy mình cũng đỏng đảnh thật, mặc dù cũng không khó tính, kén chọn hay kĩ càng gì, chỉ tại cái cảm xúc dở hơi của mình không sao điều khiển được thế nên tốt nhất tôi cứ để cho nó như thế.

Viết đến đây tự nhiên mọi từ ngữ biến đi đâu mất, nghĩ mãi mà chẳng biết viết thêm cái gì cả mặc dù còn muốn viết nữa cơ, không thì bận rộn rồi chẳng còn chữ nghĩa nào trong đầu cả. Thôi cứ đành bỏ ngỏ ở đây vậy...

À mà đã tháng 3 rồi cơ đấy, nhanh quá đi, cứ lơ ngơ mãi chẳng mấy chốc lại hoảng hốt về tuổi tác của mình mất...

2 comments:

  1. thôi đừng hốt hoảng, còn trẻ lắm nàng ơi
    bọn mình còn nhiều thời gian cho dằn vặt loằng ngoằng, những chuyến đi, những cảm xúc ấy
    thì cũng có sao, nhỉ
    yêu :*
    p/s: chỉ ko thích nàng cứ gầy đi mãi

    ReplyDelete
  2. bé con hay *xoắn* quá đi. nói vui vậy thôi mà cũng khiến em quay ra tự kiểm điểm mình theo cách rất ẩm ương này, áy náy quá... thế này sau chả dám gặp nữa mất

    ReplyDelete