Monday 11 April 2011

E.2

có ra ngoài chơi hay ở nhà thì vẫn vậy. chỉ có điều là càng ra ngoài chơi nhiêù thì sẽ càng thấy ghét hầu hết tất cả các kiểu người, nhìn họ cảm thấy chỉ thêm chán nản và phiền nhiễu... thế nên cứ bảo làm sao hay ở nhà...

về nhà nhất định sẽ đi xăm, xăm lông chim màu đen và hàng chữ nào đó thật ý nghĩa, vì bây giờ chưa nghĩ ra được câu nào có ý nghĩa nhất, thế nên nếu không nghĩ ra được thì sẽ xăm thật nhiều câu, ở nhiều chỗ... ở đây xăm hình đắt khủng khiếp, không có cách nào để làm điều đó dù bây giờ đang rất rất muốn rồi, nhưng tiền tiêu còn chẳng có nên chẳng thể nghĩ đến chuyện xăm trổ gì cả. ôi, tiền bạc, lúc nào nó cũng đặt lên vai một gánh nặng và lắm đau khổ... ước gì đến lúc nào đó sẽ không còn phải quan tâm đến nó nữa... ước gì...

đang đói dù vừa ăn sữa chua trộn dâu và uống trà. những ngày nghỉ ở nhà nghĩa là chỉ ngồi máy tính và ăn suốt... muốn dừng nó lại... béo lên trông thấy rồi, dù ngày nào cũng đạp xe...

điều đẹp đẽ nhất bây giờ có lẽ là đạp xe giữa cái thời tiết này. nắng đẹp. dịu dàng chứ không gay gắt như cái nắng ở Hà Nội, đạp xe dọc bờ sông và nhìn trời đất, cây cối đâm chồi nảy lộc. dần dần những càng khẳng khiu, trụi lá bắt đầu xanh mơn mởn. hoa thi nhau nở dọc bờ sông, nhiều nhất là hoa cúc trắng nhỏ nhỏ, xinh như cái khuy áo cài giữa đám cỏ xanh. còn nữa, thích vô cùng cái cảm giác gió luồn vào tóc, giống như ai đó vuốt tóc, cảm giác thật sự âu yếm và thanh bình, lúc đó chỉ muốn chìm sâu vào giấc ngủ say mềm...

thật ra, không thể đòi hỏi thêm điều gì nữa. đã là người quá may mắn rồi, những gì có được, những gì đã trải qua, những gì đang trải qua... tất cả những thứ đó đủ để viết thành một câu chuyện thật dài đầy những sự kiện và trải nghiệm. chưa bao giờ hài lòng về điều gì, nhưng lúc này đây, ngồi nghĩ lại, thấm thía tất cả, giờ có thể tạm ngồi trong một góc sống và nhìn cuộc đời trôi đi rồi, chẳng còn ham muốn gì nhiều, vì dù gì cũng sẽ trở thành như thế mà thôi...

nhưng nói thế cũng không hẳn là đúng. vì nếu không đi thì sẽ không thể biết được cái cảm giác nhớ nhà. không đi sẽ nhìn thấy bầu trời dưới con mắt khác, nhìn con ngươì dưới con mắt khác. nhìn sự vật sự việc diễn ra dưới con mắt hoàn toàn khác. không đi thì sẽ không thể hiểu được bản thân khác biệt hoàn toàn thế nào với hầu hết mọi ngươì, bất kể đất nước nào, hoàn toàn khác biệt, có thể chắc chắn một điều như thế...

không đi sẽ không thể biết được rằng tất cả mọi thứ cũng chỉ là vô nghĩa...

...thôi nào cứ để cuộc đời trôi đã, xem nó cập bến ở đâu...

3 comments:

  1. This comment has been removed by the author.

    ReplyDelete
  2. Xăm hình lông chim rụng tả tơi, bên đó là dòng Yes I am falling, chắc đẹp lắm!
    Cúc khuy áo, nắng vàng...

    Ending Theme, ending theme
    Ripping at the seams, for an opening

    No2

    ReplyDelete
  3. ừ, ý hay đó, để bao giờ về nhà sẽ đi xăm thế...

    ReplyDelete