Thursday 14 April 2011

E.3

nghe Ulver, yêu không chịu được, tiếc là không thể đi xem được, bỏ lỡ mất show diễn ấy không biết bao giờ mới có cơ hội để xem Ulver chơi liveshow nữa. dù sao cũng phải chịu. bù lại sẽ được xem Blackfield, sẽ được gặp và nhìn thấy Steven Wilson ở 1 vị trí rất gần (đấy là đoán thế). chỉ chưa đâỳ 1 tuần nữa, sẽ lại Roma, sẽ không phải 1 mình, sẽ được nhìn thấy và nghe người nghệ sĩ mà mình yêu thích nhất biểu diễn, chẳng phải là rất tuyệt vời hay sao.

nghỉ 2 tuần và chẳng có kế hoạch gì nhiều. cũng may không phải lủi thủi ở trong góc phòng 1 mình với cái laptop. Roma, thành phố có quá nhiều duyên nợ, thành phố mà đã đi qua đi lại không biết bao nhiêu lần, và nó cũng chứa đựng không biết bao nhiêu là cảm xúc. ở Firenze suốt, nhưng chưa bao giờ ở đây đem lại những ấn tượng mạnh như Roma. chưa bao giờ. cho đến tận giờ phút này, thỉnh thoảng vẫn nhớ đến thời gian đầu đặt chân xuống đất nước Ý. nhớ như in ngày đầu tiên, những sự việc đã diễn ra, dường như nhớ cả thời gian diễn ra nữa... thật tình nó như một nỗi ám ảnh, không biết thời gian rồi có xoá hết được đi không... đó là khoảng thời gian của sự choáng ngợp, của rất nhiều những điều mới lạ, thú vị mở ra trước mắt, để rồi sau đó lại tràn đầy nỗi hụt hẫng, cô đơn và sợ hãi... cuối cùng thì nó cũng đã qua. cái gì rồi cũng đã qua...

chẳng có gì nhiều để nói về trường với lớp. chẳng bao giờ có gì để nói về bất cứ trường lớp nào mình đã học qua. tất cả đều chán như nhau, tất cả đều theo như một cái quy luật ấy, đi học rồi về nhà (và chỉ muốn nhanh nhanh để về), không bao giờ tìm thấy thú vị ở BẤT CỨ NGÔI TRƯỜNG NÀO, cứ như cuộc đời mình sắp đặt ko phải để thuộc về cái nơi ấy...

dạo này thỉnh thoảng nhớ đến toà soạn. thế mà quanh đi quẩn lại mình đã làm ở đấy được gần 2 năm. nghĩ lại bây giờ cứ tự hỏi, kô biết tờ báo đó giờ thế nào, không có điều kiện để mua nó xem nó ra sao khi không có mình làm. chắc giờ cầm tờ báo đó trên tay sẽ chẳng thấy còn ý nghĩa gì nữa. nhớ những đêm 2!đẹp đi nhà in, nửa đêm mới về được đến nhà. thấy không hiểu sao mình lại có thể chăm chỉ và cần mẫn đến như vậy trong quãng thời gian đó. làm như con thiêu thân, mặc kệ stress hay phải khó nhọc. không lẽ tiền lại có động lực lớn như vậy đối với mình? nhưng dù sao cũng đã giũ bỏ nó, không còn tha thiết gì nữa mặc kệ chuyện tiền bạc có thế nào, mặc kệ nỗi sợ hãi vì biết rằng ở đây sẽ không được tiêu tiền như mong muốn giống khi còn ở nhà...
giờ thì lại đang muốn kiếm tiền, chỉ muốn tiêu tiền mà bản thân kiếm ra thôi, đấy cũng là 1 sự tự do theo cách nào đó...

cả đời có lẽ cứ nằm trong cái vòng quanh quẩn những điều cần và muốn, oái ăm thay, chúng cứ luôn trái ngược nhau. nghĩ là mình cần cái này nhưng thật ra thì không phải, phải là cái kia cơ. mọi thứ cứ như chong chóng đến nỗi không bao giờ biết cái gì tốt cho bản thân, không bao giờ tìm ra được mình thật sự cần gì, muốn gì, thiếu hụt điều gì... vì vậy thôi, sẽ không bao giờ nghĩ nhiều về điều đó nữa, đón nhận tất cả những gì sẽ xả ra và nhìn cuộc đời trôi theo cái hướng mà nó sẽ phải như thế... có gì mà phải băn khoăn...


3 comments:

  1. Giữa tháng Tư rồi, mọi thứ sẽ tươi đẹp thôi!

    ReplyDelete
  2. không thấy tươi đẹp gì mới chán chứ, cứ càng ngày càng trống rỗng...
    chả biết làm gì với đời đây...

    ReplyDelete
  3. Căn bệnh trầm kha của thế hệ ta là nỗi cô đơn. T hiểu cảm giác của ấy. Những t7, Cn vô vọng, ngủ Mười mấy tiếng cũng phải dậy, xem phim mãi cũng chán, đọc sách đến mức mệt mỏi. T đành đi uống bia. Một mình.

    ReplyDelete